Tại sao đám ma thường có kèn trống? Có phải thổi
kèn đánh trống ầm ĩ, để quên đi sự đau buồn của cảnh tử biệt, sanh ly, kẻ ở người
đi, như tục
ngữ có câu “sống
dầu đèn, chết kèn trống”.
Theo Bách khoa toàn thư mở
Wikipedia: Đám tang hay đám
ma, lễ tang, tang lễ, tang ma là một
trong những phong tục của Việt Nam. Bao gồm nhiều quy trình của
những người đang sống thực hiện đối với người vừa chết
Phong tục Tang Lễ được tổ chức khác nhau ở các dân tộc
trên Việt Nam, mỗi một dân tộc có những nghi lễ tổ chức khác nhau mặc dù không
nhiều nhưng đều có những bước cơ bản tương đối giống nhau ở các người Kinh cũng
như các dân tộc thiểu số khác. Thậm chí trong tang lễ ngày nay có những điểm
khác so với thời kỳ từ thế kỷ 20 trở về trước.
Trong những ngày còn quan
tài trong nhà, gia chủ thường mời những ban nhạc đến thổi kèn, sáo, đánh đàn,
trống.[17] Ngày
nay, có thêm những ban kèn tây, đàn guitar, đàn ca tài tử cải lương, hoặc mời cả ban
nhạc đồng tính luyến ái đến hát; Đặc biệt ở vùng đồng bằng Cửu long thường không
thể thiếu biểu diễn xiết “Tôn ngộ không đánh ma” và xiết đội lu …
Thật ra, thổi
kèn đánh trống ầm ĩ, là để quên đi sự đau buồn của cảnh tử biệt, sanh ly, kẻ ở
người đi còn đang nóng hổi, đó là sự an ủi tinh thần của người còn sống thì
đúng, còn rủ ma về gọi vong đi thì không đúng (mê tín). Nếu đứng về góc độ thế
gian, thổi kèn đánh trống ầm ĩ để quên đi sự đau buồn kẻ mất người đi thì được
tha thứ, còn rủ ma về gọi vong đi, thì không được tha thứ, đó là tưởng tri thuộc
về mê tín, dị đoan.
Tại sao đám ma thường có kèn trống và ban nhạc? (một quan niệm khác)
Trong đám tang thường có ban nhạc hiếu đến đánh trống, thổi
kèn để tạo nên không khí cho đám. Tiếng nhạc đám tang ở miền Bắc ngoài kèn, trống
còn có vài cây nhị rền rĩ nỉ non như tiếng khóc. Tiếng nhạc đám tang ở miền Nam
có thể là nhạc kèn Tây chơi cả những bản trữ tình, để mua vui cho người chết, để
làm cho không khí đám ma đỡ căng thẳng, buồn bã. Nhiều đám tang ở Sài Gòn chẳng
có chút gì ai oán thảm sầu, thậm chí còn… vui như hội. Không còn ai lạ lẫm khi
nghe điệu lăm-ba-đa nóng bỏng hay nhạc khúc shalala rộn ràng trỗi lên giữa các
đám tang ấy. Có người bình luận: “Trường học không dạy học sinh ngả nón khi gặp
xe tang thì chuyện đám ma mà tấu nhạc quán bar cũng là điều dễ hiểu”.
Trong đám tang, nhiều khi có bài điếu văn được viết công
phu ca ngợi thân thế, sự nghiệp của người đã khuất được viết lâm ly bi thiết
khiến người dự đám không khỏi thương tiếc, sụt sùi. Điếu văn như thể để người
lương thiện ra đi thanh thản, để gia quyến người đã khuất dù có mất mát, đau
thương cũng được an ủi, tự hào. Đôi khi, người ta bỗng nghĩ lúc sống, phải sống
sao để lúc ra đi, vong linh không phải hổ thẹn khi nghe điếu văn tiễn biệt
mình..
Ngày xưa, khi đã nhiều tuổi ít ai sợ chết bởi quan điểm
“sống gửi thác về” là phổ biến, chết là được đi gặp ông bà, được “ngồi trên nóc
tủ ngắm gà khỏa thân”. Ngày xưa, người ta coi chết là đi sang một thế giới
khác, có khi còn sung sướng hơn. Giờ đây, đời sống khấm khá hơn có vẻ như người
ta “tham sống sợ chết”.
Cuộc đời là những chuyến đi. Chuyến đi cuối cùng của đời
người là đi vào lòng đất – chuyến đi có lẽ là hoành tráng nhất, có kèn có trống
tiễn đưa. Đám tang như một lời nhắc nhở về sự hữu hạn của đời người, để người
ta đỡ tham sân si, để thấy “Vua Ngô băm sáu tàn vàng/Chết xuống âm phủ chẳng
mang được gì”.
Dù chu đáo thế nào chăng nữa, tang gia thường bối rối nên
dễ để xảy ra những sơ suất khiến người ta chê bai nên có câu “ma chê cưới
trách”. Bởi vậy, có lẽ chẳng nên chê bai đám ma nhỏ hay cũng chẳng nên khen đám
ma to làm gì…
No comments...Leave one now