Bạn
hãy quan sát một đứa bé; nó rất mềm dẻo, nhẹ nhàng và linh hoạt. Khi bạn lớn
lên, mọi thứ trở nên cứng nhắc, không linh hoạt. Bạn có thể giữ mình được trẻ
trung (ngay cả khi bạn tiến gần đến cái chết) nếu bạn vẫn giữ được sự linh hoạt
của mình.
Khi
bạn vui, bạn tỏ ra cởi mở. Khi bạn sợ hãi, bạn co cụm lại, bạn tự che giấu mình
trong chiếc vỏ sò vì nếu bạn bước ra ngoài bạn có thể gặp nhau – trong tình
yêu, trong mối quan hệ, vân vân. Bạn trở thành một con rùa rụt cổ trong chiếc
mai nặng nề của mình.
Nếu
bạn vẫn không ngừng lo sợ (giống như đại đa số mọi người) thì sự linh hoạt
trong sinh lực của bạn sẽ theo thời gian mà biến mất. Bạn trở thành một vũng nước
tù đọng, bạn không thể chảy đi đâu được, bạn không còn là một dòng sông vận động
không ngừng. Khi đó bạn cảm thấy như mình đã chết theo từng ngày.
Nhưng
sự sợ hãi lại có ích lợi của nó. Khi ngôi nhà bạn bốc cháy, bạn phải tìm cách
thoát ra khỏi nó. Nếu khi đó bạn cố tỏ ra rằng mình không sợ hãi thì bạn quả là
một người mất trí! Bạn phải biết linh động, không ngừng vận động, sợ hãi rồi lại
tự tin, tự tin rồi lại sợ hãi, bước vào rồi lại bước ra, bước ra rồi lại bước
vào, tiến rồi lại lùi, lùi rồi lại tiến, cũng giống như hơi thở vậy.
No comments...Leave one now